Thời đã xa Trở lại sân trường Nắng ngẩn ngơ nhìn ta xa lạ Chùm phượng đỏ hôm nao Giờ chỉ xanh màu lá Vết chân xưa mưa nắng cũng nhoà!
Chỗ ngồi kia đâu phải của riêng ta
Lặng xuôi năm tháng êm trôi
Viên phấn nào trên tay
Đã lâu rồi không về thăm trường cũ
Con về thăm lại thầy xưa
Mà sao mọi vật ngả màu rêu phong?Xin đừng nhuộm tiếp mái đầu thầy tôi! Sân trường áo trắng trắng trong Bây giờ buồn tẻ vắng không bóng người…
(Đặng Thu Liên) Thầy nhìn con, nở nụ cười Nụ cười héo quá, khác mười năm qua: “Trường xưa, giờ của người ta Người ta lấy lại đó mà, con ơi!” Nỗi buồn trong mắt chưa vơi Cộng thêm nỗi khổ chốn đời dọc ngang Nên tóc thầy nối thời gian Và rồi bạc trắng với ngàn thương đau.
… Hỡi ơi những chuyện u sầu
Thầy là gương đời hy vọng
(Kính tặng các thầy giáo)
Thầy tôi đó, ngày xưa hình dáng đó
Vẫn thanh tao, dáng vẻ giống ngày nào Thương quý mến, tràn dâng nhiều kỷ niệm
Ngôi trường nhỏ, trách nhiệm thầy còn đó
Sâu thẳm trời xanh
Ngẩn ngơ chiều khi nắng vàng phai
Mãi mãi bên con tiếng của thầy vang vọng
Con gởi lòng mình thương kính đến thầy yêu.
(Hàn Hồng Hân)
Người Lái Đò Trên Dòng Đời
Một dòng đời – một dòng sông
Bầu trời ngàn sao lấp lánh
Con đứng nhìn dòng sông trôi êm
Nhớ Cô Giáo Trường Làng Cũ
Bao năm lên phố, xa làng
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy
Ngôi trường cũ nơi thị trấn cổ
Nay đã xa rồi yêu dấu ơi
Nhớ thầy cô nhớ….đến chơi vơi
Trường xưa cánh phượng ngày nao đã
Dõi theo ta để nghẹn muôn lời
Khi tôi ném bảng nằm ngang ngổn
Thầy đến bên tôi vẻ ôn tồn
Viết lên đôi chữ cười vui vẻ
Bảng cũng như ta cũng có ” hồn “…!
Bụi rớt rơi trên dáng hao gầy
Phấn chì bụi phủ tóc như mây
Rớt bay hồn phấn tan từng mảnh
Rơi xuống làm thêm bạc tóc thầy
Có phải thầy đang nảy hạt mầm ?
Hạt mầm thầy chăm bón quanh năm !
Bụi thời gian cứ bay theo gió
Nào biết ngày mai sẽ thăng trầm
Rơi như lá úa nay lìa cành
Trên đường gian khổ hóa mong manh
Bụt giảng ngày xưa thầy tôi đã
Giảng giải từng câu thiếu niên thành…………
Có biết ngày mai sẽ ra sao
Hạt mầm thầy nảy biết là bao
Bụi trần phấn toả mau phai thắm
Nào biết ngày sau sẽ thế nào !
Rơi rơi nắng gió sương mờ ảo
Trên mái trường xưa nhạt ngói màu
Tóc người xưa cũng chen sợi bạc
Thầy đó trường đây lệ cứ trào….
Con vẫn yêu sao những điểm 10
Yêu thầy trách phạt học mà chơi
Phút giây ngày ấy như sống lại
Này tuổi thơ ngây chẳng hết lời
Làm sao để trở lại ngày xưa
Có thể ngoan hơn chẳng nghịch đùa
Nào ai không nhớ mình ” hưởng ” phạt
Quên những trận đòn đã từng chưa?
Ngày nay con vẫn giữ ân tình
Xưa còn non trẻ đã miệt khinh
Thầy – Cô nâng sách tay dìu dắt
Dạy dỗ thành nhân giúp nước mình
Khi con cất bước xa mái trường
Tuổi người đã đủ để vấn vương
Còn lưu luyến Bạn – Thầy – Cô mãi
Thơ thẩn dăm câu thỏa sầu thương
Em – như lá vàng thoát cội Cô ơi….! sao cô cứ vội Xô vào em 1 thoáng lại.. bay xa…. Ngày qua…..ngày qua……ngày qua…. Lá vàng em , đã héo quá lâu rồi Từ bài Toán của đầu giờ Thờ ơ bài Ngữ Pháp Tờ nháp của bài Văn Chút nhọc nhằn trong môn Hóa
Và trong em những ngày tranh giỏi khá
Tôi đứng cao, không phải giữa cuộc đời
– “Các con yên nghe thầy nói vài lời”.Để lại trong con khoảng trống vô bờ. Con tự hỏi có điều gì vậy nhỉ? Mà trông thầy thoáng nét trầm tư. Thế là hết! Con khát khao bao lần nữa Được thấy thầy lên lớp giảng văn thơ Và mai sau – mai sau không bao giờ Con có thể quên lời thầy nói Giữa phút cuối cùng, trong tiếng trống trường tan.
(Trương Minh Sa) Và giọng thầy cất lên như mọi khi, Nhưng hơn nữa, có gì như trầm lắng. – “Thầy chuyển công tác…” con nghe lòng chết lặng – “… Ráng học hành cho giỏi, cho ngoan” Lời thầy khuyên thấm đượm giữa lòng con, Và con sẽ mang theo suốt tháng ngày còn lại. Rồi từ đây – ngày sau – và mãi mãi Con không còn nghe thầy giảng như xưa Con nghe lòng vừa phủ một mùa mưa…
Thầy bước đi như bao lần ra cửa.
Con gởi lòng mình thương kính đến thầy yêu.
(Hàn Hồng Hân)
Lời Ru Của Thầy Mỗi nghề có một lời ru
Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này Lời ru của gió màu mây Con sông của mẹ đường cày của cha Bắt đầu cái tuổi lên ba Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu! Thầy không ru đủ nghìn câu Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời Tuổi thơ em có một thời Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm
Như ru ánh lửa trong hồn
Phượng đổ ngổn ngang, mái trường tốc ngóiNụ cười vẫn nguyên vẹn như xưaHay Tây Ninh, Đồng Tháp ? Mặt bảng đen lỗ chỗ vết bom bi Thầy cầm súng ra đi Nhưng một bàn chân ko còn nữa Ôi bàn chân Bàn chân đạp xuống đầu lũ giặc Cho lẽ sống làm người Em lắng nghe thầy giảng từng lời Rung động bao điều suy nghĩ Nghe thầm vọng bàn chân đi đánh Mỹ Nghe âm vang tiếng gọi của chiến trường Em đi suốt chiều dài yêu thương Chiều sâu đất nước Theo những dấu chân người thầy năm trước
Và bàn chân thầy, bàn chân đã mất in lên cổng trường những chiều giá buốt In lên cổng trường những đêm mưa dầm Dấu nạng hai bên như hai hàng lỗ đáo Chúng em nhận ra bàn chân thầy giáo Như nhận ra cái chưa hoàn hảo Của cả cuộc đời mình
Bàn chân thầy gửi lại Khe Sanh Bài tập đọc dạy chúng em dang dở Hoa phượng Hoa phượng cháy một góc trời như lửa
Năm nay thầy trở về
Nếu ngày mai e sẽ chẳng làm thơ
Con đứng nhìn dòng sông trôi êm