Hôm nay bắt được thư Hà NộiCho biết tin Dung đã đẻ rồiGiờ Sửu, tháng ngâu, ngày nguyệt tậnBao giờ tôi biết mặt con tôi?Nào xem thử đoán tên con gáiOanh, Yến, Đào, Trâm, Bích, Ngọc, Hồi?Tôi biết vô tình Dung lại muốnCon mình mang lấy nghiệp ăn chơi.Ngọc nữ trót sinh vào tục lụyĐời con rồi khổ đấy con ơi!Mẹ con đeo đẳng nghề ca xướngNuôi được con sao, trời hỡi trời!Mẹ con chỉ đợi hồng đôi máChỉ đợi chiều xuân kia thắm tươiHôn con một chiếc, hay là khócRồi gửi coh người thiên hạ nuôi.Mẹ con nịt vú cho tròn lạiChiều cái hoang đàng lũ khách chơi.Đời cha lưu lạc quê người mãiKiếp mẹ đêm đêm bán khóc cười.Có mẹ, có cha mà đến nỗiMiệng đời mai mỉa gái mồ côi.Vài ba năm nữa, con khôn lớnUốn lưỡi làm sao tiếng “mẹ ơi!”Đời em xuống dốc, tôi lên dốcNào có vui gì, khổ cả đôi.Sương chiều, gió sớm, bao đơn chiếcBướm lại, ong qua, mấy ngậm ngùi ?Sắt son một chuyến trăng còn sángTâm sự đôi dòng nước chảy xuôi.Cỏ bồng trở lại kinh kỳ đượcHoa đợi hay bay xứ khác rồi.Vô khối ngọc trong the thắm đấyDung còn chung thủy nữa hay thôi?Rồi có một đêm, màn rủ thấpNgã vào tay một khách làng chơi.Em có nghĩ rằng trong hắt hủiCon mình trằn trọc cánh tay ai?Em có nghĩ rằng trong quán trọĐầu tôi lại gối cánh tay tôi?
Cha mẹ đã không nuôi dạy đượcCon là phận gái, hạt mưa saChân bùn, tay lấm hay hài hánHay lại Bình Khang, lại nguyệt hoaCành đưa, lá đón theo đòi mẹPhách ngọt, đàn hay tục xướng caCha lo ngại lắm là con gáiChẳng có bao giờ biết mặt chaCon mười sáu, bảy xuân đương độCha bốn, năm mươi chửa trót già.Cha buồn tiễn khách hơi thu quạnhCon thẹn che đàn nửa mặt hoa.Chàng chàng, thiếp thiếp, vui bằng đượcBố bố, con con, chẳng nhận raMột lứa lên trời chung lận đậnThương nhau, cha soạn khúc Tỳ bàÁo xanh mà ướt vì đêm ấyTội nghiệp đời con, xấu hổ cha.“Khóm cúc tuôn đôi dòng lệ cũ“Con thuyền buộc một mối tình nhà …”
Giờ đây cha khóc mà thương nhớGửi vọng về con một chiếc hôn.Tiền, cha không đủ hoàn lương mẹCòn lấy đâu mà nuôi nấng con?Thôi cha cầu chúc cho con gáiMắt chớ lưu cầu, môi chớ sonCàng tài sắc lắm càng oan nghiệt“Bảy nổi ba chìm với nước non”Nhất kiêng đừng lấy chồng thi sĩNghèo lắm, con ơi! Bạc lắm con!Ở đây, cha khóc mà thương nhớĐất Huế dầm mưa mấy tháng tròn..
Huế, 1941