Cập nhật nội dung chi tiết về Thơ Tình Mùa Xuân Buồn, Thơ Xuân Cô Đơn Và Lẻ Loi Một Mình mới nhất trên website Chungemlachiensi.com. Hy vọng thông tin trong bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu ngoài mong đợi của bạn, chúng tôi sẽ làm việc thường xuyên để cập nhật nội dung mới nhằm giúp bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.
Những bài thơ tình buồn viết về mùa xuân cô đơn, lẻ loi khi không có người mình yêu bên cạnh.Vậy là một mùa xuân nữa lại về ! Thời gian cứ nhẹ nhàng trôi không hối hả, vội vã như cuộc sống bộn bề với trăm ngả rẽ mong manh ! Anh còn nhớ không, hơn một lần đã nói với em về mùa đông dịu ngọt, về mùa thu quyến rũ, mùa hạ khắc khoải và mùa xuân thì sao anh nhỉ?
Một ngày đẹp như hôm nay sao anh không về để lắng nghe tiếng nức nở của áng mây tím bồng bềnh, của gió xuân đang mơn man trên những nhành lá, ngọn cỏ… mùa xuân trong mắt em thật gầy guộc, hanh hao và đầy ắp nỗi niềm !
Anh có thấy không những cánh đào đỏ thắm như nỗi nhớ con tim của những đôi tình nhân yêu nhau trong cách trở xa xăm, dưới màn mưa bụi nhạt nhòa, hình bóng người yêu dấu năm xưa lại dịu dàng hiển hiện với biết bao hoài niệm cùng những giọt lệ mặn chát của buổi chiều xuân cùng với niềm riêng đau đáu gửi vào màu vàng khắc khoải của những bông hoa cúc vườn nhà.
Một mùa xuân chờ đợi đầy lãng mạn bởi xuân vốn là mùa đâm chồi nảy lộc, của hạnh phúc và nụ cười phải không Anh ?
: Thơ tâm trạng buồn chán vu vơ về tình yêu và cuộc sống
XUÂN NÀY VẮNG NHAU
Thơ: Chiều Tím
Biết xuân này mình có gặp nhau không
Đường anh đi vẫn chất chồng khắc khoải
Lối em về hoa thơm vàng nắng trải
Tiếng yêu thương chẳng dầu dãi bao giờ !
Xuân của anh có thể đẹp như mơ
Có nhớ em, có đợi chờ gặp lại
Xuân trong em, từng đêm sầu tê tái
Hoài niệm mùa hoa cải sáng triền sông !
Xuân bên anh có thấp thoáng dáng hồng
Khoảng trời riêng mặn nồng màu luyến ái
Nét rong rêu phong trần anh nếm trải
Sợ đau thương quan ngại, lối em về !
Dẫu chẳng còn quá nhiều phút đam mê
Cánh én bay khi chiều về gió lặng
Xuân vẫn tươi cánh mai vàng màu nắng
Chắc xuân này ta lại vắng nhau thôi !
BÀI THƠ: MÙA XUÂN NÀY VẮNG ANH
Thơ: Thiên Thanh Thanh
Mùa xuân đẹp năm nay đến muộn
Cái rét còn bám riết quanh ta
Anh ở đâu ? Sao lâu quá anh à
Không gặp gỡ để lòng ta dịu vợi
Mùa xuân đến anh ơi em vẫn đợi
Cánh én về mang lại yêu thương
Hoang hoải tình ta ở cuối con đường
Sao em vẫn hoài mong và khát vọng
Không nắng ấm trời cao và gió lộng
Không hẹn hò, đưa đón chi nhau
Xuân không anh xa vắng tình đầu
Em vẫn thấy tim đau và đơn điệu
Đây hình em tặng mùa xuân bất tận
Một mình em xây dựng lâu đài
Đem lòng mình trang trải hồn ai
Chờ đón mãi xuân vắng anh buồn lắm
Có phải không miệng cười, lòng cay đắng
Tạo niềm vui trên nền tảng cô đơn
Ai hiểu em trong hoàn cảnh này không ?
Xuân cứ đến, gom mảnh buồn ghép lại.
THƠ TÌNH BUỒN: LỐI VẮNG CHIỀU XUÂN Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Em quay về thời tiết cũng sang Xuân
Chiều se lạnh mưa phùn ôm chiếc lá
Cành lắc lư theo đà nằm nghiêng ngã
Lời thương anh như đã thấm vào hồn.
Kỷ niệm mình nơi chốn cũ hoàng hôn
Đang quằn quại lòng bồn chồn tê tái
Nhớ thương anh em thẫn thờ ngây dại
Vì không duyên em phải chịu mất tình.
Xót xa buồn…nhưng chỉ biết lặng thinh
Nhìn nước mắt chúng mình thi nhau đổ
Đừng tiếc thương hãy chôn sâu đáy mộ
Dù buồng tim mình loang lỗ xước nhiều.
Đứng lặng thầm… bên lối vắng đìu hiu
Tìm kỷ niệm bao chiều miên man bước
Giờ mình em mắt ngước nhìn phía trước
Ôm đớn đau xuôi ngược giữa vô thường.
LỤC BÁT: NỖI BUỒN CHIỀU XUÂN Thơ: Hoa Mẫu Đơn
Ta về bên ngõ bâng khuâng
Nghe trong nỗi nhớ thềm xuân nao lòng
Mà sao thổn thức mênh mông vợi vời.
Nỗi buồn trong dạ chơi vơi
Chiều trôi về phía cuối trời xa xăm
Sóng lòng gợn những băn khoăn
Còn không hạnh phúc muộn mằn ai trao.
Tiếng yêu tiếng nhớ ngọt ngào
Chìm rơi thinh lặng xanh xao cả chiều
Ôm vào cả những liêu xiêu
Bờ môi mặn đắng phiêu diêu mộng tình.
Hoa hồng ngan ngát nụ xinh
Hương đưa theo gió lung linh trước thềm
Xuân hồng đã chớm bên hiên
Mà sao xa quá dịu hiền nơi anh.
Mình ta nỗi nhớ giăng mành
Hỏi người có giữ tình xanh đã từng
Hoàng hôn bến đợi rưng rưng
Xuân yêu thương mãi mịt mùng nơi đâu.
Phải chăng nước chảy qua cầu
Lững lờ gửi lại giọt sầu mùa đông
Ta tìm một nhánh xuân hồng
Mênh mang chiều tím chờ trông bóng người.
ĐÊM THAO THỨC Thơ: Quốc Phương
Khuya lắm rồi.. mà sao còn chưa ngủ
Vẫn ngồi nhìn tinh tú nghĩ về ai
Khi xa nhau.. trống vắng suốt đêm dài
Người có hiểu lòng ai luôn nhớ tới
Đêm thao thức.. đất trời vào xuân mới
Người vẫn xa.. người ngồi đợi yêu thương
Nỗi nhớ nhung.. trằn trọc những canh trường
Mong nơi ấy.. tỏ tường cùng xuân sắc
Ngồi chờ mãi.. ngoài kia trời im phắc
Gió chẳng lay.. cũng chẳng tiếng dế kêu
Mấy giọt sương.. chỉ đọng nhẹ cùng rêu
Và hơi thở.. vẫn nhịp đều ấm áp
Người có biết.. lệ lăn dài mặn chát
Nỗi nhớ thương.. khi xa mặt cách lòng
Chỉ làm sao cùng trở lại ước mong
Như ngày ấy.. mình không xa cách nữa.
XUÂN TƯƠNG TƯ
Thơ: Diệp Ly
Nắng chẳng còn mang bóng dáng mùa xuân
Khi ngày tháng tràn dâng ngàn nỗi nhớ
Hồn thơ lạnh từng đêm dài trăn trở
Tương tư sầu vụn vỡ giữa làn mi.
Sương khói mờ giăng mắc cuộc tình si
Lời thề hẹn còn ghi vào trong dạ
Không đưa tiễn người cũng đi vội vã
Khuyết rồi tròn nghiệt ngã những mùa trăng.
Còn lại gì từ hai chữ cố nhân
Tơ lộn mối đường trần mình lỡ hẹn
Chút kỷ niệm chắt chiu còn nguyên vẹn
Làm hành trang ước nguyện giấc mơ hồng.
Xuân không về khi tình đã hư không
Em cúi mặt nghe lòng tràn tiếc nuối
Hồn si dại nặng trĩu vì hờn dỗi
Mùa chênh chao lạc lối mộng hao gầy.
Đàn chim trời mải miết dệt đường mây
Con tim dệt đong đầy bao tha thiết
Tàn ước vọng yêu vẫn còn da diết
Giữa trời xuân tím biếc nỗi mong chờ.
Tương tư sầu…nhòa nhạt những vần thơ.
MÙA XUÂN NHỚ
Thơ: Xiao HangPin
Xuân đã về theo làn gió mênh mông
Nhưng em thấy mùa đông dường như phủ
Lòng se sắt một nỗi sầu ngự trú
Nhớ mong này có đủ để gần nhau
Anh đi rồi vạt nắng cũng hư hao
Em ở lại nghẹn ngào ôm ly biệt
Đôi tim vẫn quyện nhịp tình tha thiết
Hai phương trời mải miết cách trùng mây
Một chữ chờ em nguyện giữ còn đây
Mặc xuân hạ đổi thay thu đông đến
Theo con tạo thời gian hoài xoay chuyển
Đợi anh về cập bến đỗ ước mơ
Đêm trở dài em một bóng bơ vơ
Viết tâm sự thành thơ mang niềm nhớ
Giọt nước mắt lặng rơi trong nức nở
Nhói nơi lòng vụn vỡ trái tim côi
Mong anh về nối lại mộng chung đôi
Cho xuân thắm lên ngôi ngàn khao khát
Đan tay bước cùng yêu thương dào dạt
Vui sum vầy ta hát khúc tình say.
Về đi anh… em thấy nhớ anh rồi !
Hoa nở thắm nắng rạng ngời ô cửa
Khóm cúc nhỏ anh trồng bung nụ nữa
Đông xa rồi Xuân gõ cửa sáng nay
Về đi anh chúng tôi thấy nhớ anh này !
Sau lớp vỏ chồi non đang thức giấc
Trái tim em cũng nghẹn chùng phím bậc
Nhắc tên anh trong khoảnh khắc giao mùa
Về đi anh… anh thấy nhớ em chưa ?
Đêm chong đèn thêu thùa đan mộng ước
Vạt cỏ gầy mong manh chiều gió ngược
Ai kể rằng loài khổng tước lai sinh
Về đi anh.. em kể chuyện chúng mình
Đón bình minh nơi phương trời ửng nắng
Góc khuất đời thâm trầm muôn khoảng lặng
Nơi một mình dai dẳng một niềm đau
Về đi anh… cho thắm lại duyên trầu
Chũm cau phết vôi đượm màu nồng bện
Trao môi hôn đong đầy tình thương mến
Con thuyền tình đậu bến ước khỏa lơi
Về đi anh… em thấy nhớ anh rồi !
MÙA XUÂN NÀY VẮNG ANH Tác giả: Nguyễn Minh Ngọc Thể thơ: Bát ngôn
Mùa xuân này đã vắng bóng dấu yêu
Nên ánh hoàng hôn mỗi chiều tím ngắt
Đóa hồng đỏ…cầm trên tay như nhắc
Nhớ anh nhiều…em chẳng có trách đâu.
Ước giờ này…mình được ở bên nhau
Để vần thơ khỏi đậm màu thương nhớ
Và những đêm em thôi niềm trăn trở
Nghĩ về anh hiện đang ở phương xa.
Dấu yêu à! Em rất nhớ anh nha
Cứ ngắm mãi….món quà anh đã gửi
Một cảm giác sao thân thương gần gũi
Chỉ thế thôi…em chẳng tủi thân đâu.
Hứa với anh sẽ mãi mãi về sau
Ở nơi nào cũng cùng nhau sánh bước
Giá bây giờ…dấu yêu mà hiểu được
Chẳng bao giờ em đi ngược anh đâu…!!!
(đang cập nhật..)
Thơ Mưa Đêm Cô Đơn, Thơ Buồn Lẻ Loi Trong Đêm Mưa Lạnh Giá
Những bài thơ tình buồn thật tâm trạng trong đêm mưa lạnh giá. Cảm giác cô đơn và nỗi nhớ người yêu lại về..
THƠ TÌNH BUỒN: ĐÊM BUỒN
Tác giả: Nguyễn Nguyễn Thể thơ: Bát ngôn
Đêm đã buồn…mưa còn rơi nặng hạt
Tôi một mình…căn gác trọ vắng tanh
Gió lao xao…thổi lạnh cả khung trời
Muốn vỗ giấc…mà sao ko ngủ được?
Cuộc đời ơi ! Sao mà nhiều ngang trái?
Yêu thật lòng…mà sao phải bơ vơ?
Đến với nhau…phải chăng là lầm lỡ?
Để bây giờ…hai đứa cách hai nơi
Tôi đơn lẻ…trên đường đời xuôi ngược
Anh bây giờ…thì đã được ấm êm
Đêm nay đây…giấc ngủ anh êm đềm
Chỉ riêng tôi…ôm niềm thương nỗi nhớ
Bước vào yêu…đã mang nhiều trắc trở
Suốt cuộc đời…tôi hết dám mộng mơ
Sẽ yêu ai? Ai sẽ đợi sẽ chờ?
Đêm dần trôi…tôi khóc tình dang dở.
MƯA ĐÊM ! Tác giả: Phạm Thành Thể thơ: Lục bát
Trời mưa sầm sập suốt đêm
Con người cảm thấy như mềm lòng hơn
Thôi thì phó mặc những cơn mưa rừng .
Nguồn thơ đang chảy bỗng ngưng
Ngôn từ câu chữ tưng bừng nơi đâu
Trải lòng ra viết vài câu đỡ buồn !
Lặng nhìn từng giọt mưa tuôn
Ngoài kia gió núi mây luồn thinh không
Vì đâu duyên nợ tang bồng ?
Hỏi người nơi ấy còn trông tháng ngày !
Bao nhiêu thương nhớ đắm say
Xa nhau là hết thế này thôi sao ?
Bỗng dưng trời đổ mưa rào
Làm cho ta thấy nôn nao cõi lòng !
Còn đâu duyên phận đèo bòng làm chi !?
MƯA ĐÊM TỈNH LẺ
Tác giả: Nguyên Hàn Thể thơ: Thất ngôn
Mưa lại về thăm ta đêm nay
Mưa tuôn lạnh buốt ướt vai gầy
Mưa đêm khác khoải ta hoài nhớ
Mưa mãi mưa hoài mưa gió lay
Mưa mãi vần thơ ướt mất rồi
Mưa loang trên vết dấu tình sầu
Mưa qua tỉnh lẻ buồn day dứt
Mưa mãi mưa hoài mưa không thôi
Thao thức trong đêm nghe tiếng mưa
Trăn trở thâu đêm có ai vừa
Gõ cửa đêm thâu ngoài mưa gió
Giật mình hiu hắt bên song thưa
Nữa đêm nghe tiếng mưa rơi
Nghiêng bóng tường loan dạ bồi hồi
Đêm lạnh trắng đêm luôn hoài niệm
Ngoại ô đêm lạnh gió mưa ơi.
MƯA KHUYA
Tác giả: Nguyễn Nhân Thể thơ: Bát ngôn
Hiên vắng lặng…mưa vẫn hoài tí tách
Niềm ưu tư …chất gạch nặng tâm hồn
Một mối tình…năm tháng sợ vùi chôn
Lòng dậy sóng …dập dồn đang cuốn cuộn
Đôi lần nghĩ…gợi nhiều bao ước muốn
Cùng bên em …dù chớm muộn bẽ bàng
Chấp nhận rồi..tình lắm nỗi trái ngang
Vẫn mong mỏi…xây mộng vàng rất thực
Con tim mãi …từng đêm dài đau nhức
Có thể nào …cố vượt bức tường rêu
Thổn thức đang …rạo rực cứ rung đều
Lời thảng thốt…tiếng yêu chừ nấc nghẽn
Trăng ai nỡ …bẻ cong vành mài bén
Đọ canh thâu…ta mượn chén tiêu sầu
Nẻo đường trần …chẳng biết phải về đâu
Ngoài trời vẫn ….chìm sâu màu đen tối
Yêu đâu phải…ta mang vào cái tội
Yêu chăng là…dù đánh đổi tương lai
Nếu phải như …số phận chẳng sắp bày
Duyên chẳng nợ …biết ai người đau khổ
Thời gian hỡi …phải chăng đang thách đố
Thế gian kia …có chỗ chứa đôi mình
Thả cuộc đời …nơi giấc mộng phiêu linh
Giấc chưa trọn …bình mình chừ lấp ló.
MƯA NỬA ĐÊM Tác giả: Bằng Lăng Tím Thể thơ: Bát ngôn
Chợt tỉnh giấc ngoài hiên mưa lành lạnh
Hạt lăn tròn lấp lánh đọng trên cây
Dế vuốt râu nép sau đám cỏ gầy
Trời đen đặc vầng mây buồn u ám
Bao nỗi nhớ chất chồng trong tâm khảm
Cố níu mùa tay chạm ký ức xưa
Bức tình thư anh tặng đã bao mùa
Màu mực tím như chưa hề phai nhạt
Trong gió thoảng mùi hương quỳnh thơm ngát
Tại trời mưa khóe mắt bỗng cay nồng
Nửa đêm rồi bên ô cửa ngóng trông
Nghe tí tách mà lòng xao xuyến lạ
Yêu dấu hỡi màu đỏ hoa chen lá
Thêm một mùa đón Hạ chẳng bên anh
Mấy chàng ve hòa tấu nhạc trên cành
Lòng thầm ước tình xanh mầm hạnh phúc.
(đang cập nhật..)
Tình Cảnh Lẻ Loi Của Người Chinh Phụ
Tìm hiểu chung
Tác giả
Tác giả nguyên tác chữ Hán Đặng Trần Côn
Chưa rõ năm sinh, năm mất.
Ông sống vào khoảng nửa đầu thế kỷ XVIII.
Quê quán: ông là làng Nhân Mục (làng Mọc). Nay thuộc phường Nhân Chính, huyện Thanh Xuân, thành phố Hà Nội.
Sự nghiệp sáng tác: Ngoài Chinh phụ ngâm, ông còn làm một số bài thơ và bài phú chữ Hán về cảnh thiên nhiên, nay chỉ còn lại một số bài như Tiêu tương bát cảnh, Trương Hàn tư thuần lô,…
Sáng tác của ông chủ yếu đi sâu vào tình cảm, lòng trắc ẩn, nỗi lòng thầm kín của người phụ nữ.
Dịch giả Đoàn Thị Điểm
Hiệu là Hồng Hà nữ sĩ.
Bà là nữ sĩ thời Lê trung hưng.
Bà nổi tiếng thông minh từ nhỏ và lập gia đình khá trẻ.
Quê quán: làng Giai Phạm, huyện Vân Giang, trấn Kinh Bắc (nay thuộc tỉnh Hưng Yên).
Sự nghiệp sáng tác: Ngoài Chinh phụ ngâm, bà sáng tác tập truyện chữ Hán Truyền kì tân phả.
Dịch giả Phan Huy Ích
Ông sinh năm 1750, mất năm 1822.
Tự là Dụ Am.
Quê quán: làng Thu Hoạch huyện Thiên Lộc, trấn Nghệ An (nay thuộc tỉnh Hà Tĩnh).
Ông đỗ tiến sĩ vào năm 26 tuổi.
Sự nghiệp sáng tác: ngoài Chinh phụ ngâm, ông sáng tác Dụ Am văn tập, Dụ Am ngâm lục,…
Tác phẩm
Tác phẩm Chinh phụ ngâm
Tác phẩm dài 476 câu, làm theo thể thơ trường đoản cú (câu thơ dài ngắn không đều nhau).
Bản dịch chữ Nôm gồm 408 câu thơ, làm theo thể song thất lục bát.
Hoàn cảnh sáng tác
Đầu đời Lê Hiển Tông, có nhiều cuộc khởi nghĩa nông dân nổ ra quanh thành Thăng Long. Triều đình phải cất quân đi đánh dẹp, nhiều trai tráng phải từ giã người thân ra trận. Đặng Trần Côn cảm động trước nỗi đau mất mát của con người, nhất là những người vợ lính trong chiến tranh nên đã viết nên Chinh phụ ngâm.
Giá trị tác phẩm
Nói lên sự căm ghét chiến tranh phong kiến phi nghĩa từ hai phía:
Người chinh phu: chiến tranh mang bộ mặt chết chóc, tàn lụi. Nó có thể cướp đi sinh mạng của mình và những người xung quanh mình bất kì lúc nào.
Người chinh phụ: là yếu tố khiến vợ chồng xa cách nhau, không có bất kỳ tin tức, hồi âm.
⇒ Ta có thể thấy được đây là một cuộc chiến tranh phi nghĩa đối với đời sống nhân dân.
Thể hiện tâm trạng khao khát tình yêu lứa đôi. Đây là đề tài ít được nhắc đến trong văn chương thời trước.
Đoạn trích Tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ
Vị trí đoạn trích: từ câu 193 đến câu 220.
Nội dung:
Đoạn trích viết về tình cảnh và tâm trạng của người chinh phụ phải sống cô đơn, buồn khổ trong thời gian người chồng đi đánh trận không có tin tức, không rõ ngày về.
Phản ánh thái độ oán ghét chiến tranh phi nghĩa của nhân dân.
Đề cao quyền được sống, đặc biệt là quyền được hạnh phúc của người phụ nữ.
Bố cục
Gồm 2 phần:
Phần 1: 16 câu thơ đầu → Nỗi cô đơn, tâm trạng buồn tủi của người chinh phụ.
Phần 2: 8 câu thơ đầu → Nỗi nhớ thương người chồng ở nơi phương xa.
Đọc – hiểu văn bản
Dạo hiên vắng thầm gieo từng bước
Ngồi rèm thưa đủ thác đòi phen
Hành động: dạo, thầm gieo từng bước.
Ngồi: rủ thác đòi phen.
rủ: buông xuống.
thác: cuốn lên.
→ Buông xuống và cuốn lên nhiều lần.
→ Những hành động của người chinh phụ gợi lên sự cô đơn trống trải đến vô cùng:
Ngày trước, đôi phu thê cùng nhau sánh đôi nhưng nay chỉ còn mình người chinh phụ dạo dưới mái hiên nhà.
Trong sự cô đơn, chán chường ấy, nàng buông rèm và kéo lên nhiều lần như để mong ngóng tin tức về người chồng của mình. Nhưng tiếc thay là vẫn không có bất kì hồi đáp nào.
Ngoài rèm thước chẳng mách tin
Trong rèm dường đã có đèn biết chăng?
Đèn có biết dường rằng chẳng biết
Không gian:
Ngoài rèm: vắng tiếng chim thước → Vắng tin vui.
Trong rèm
Câu nghi vấn: dường đã có đèn biết chăng? → Chiếc đèn là người bạn tâm giao hay chỉ là một vật vô tri, vô giác?
Câu trả lời: đèn không biết, vô tâm, chỉ đóng vai trò là một vật vô tri, vô giác.
→ Không gian tĩnh lặng không giúp người chinh phụ vơi đi nỗi buồn mà lại càng khiến nàng trở nên buồn bã thêm. Nàng tìm đến ngọn đèn như một người bạn tri âm, tri kỉ để bày tỏ nỗi lòng của mình. Đáp lại tấm chân tình của nàng là sự vô tâm của ngọn đèn, bởi lẽ, nó chỉ là một vật vô tri, vô giác mà thôi.
Lòng thiếp riêng bi thiết mà thôi
Buồn rầu chẳng nói nên lời
Hoa đèn kia với bóng người khá thương?
Từ ngữ: bi thiết, buồn rầu.
→ Tâm trạng trực tiếp của người chinh phụ: Chính vì không thể biết dược tin tức của chồng nơi chiến trường nên nàng trở nên lo sợ hơn bao giờ hết. Nàng như chết dần chết mòn trong nỗi bi thiết của lòng mình, nỗi bi thiết đến từ sự trông ngóng, chờ mong của người chinh phụ.
Hoa đèn:
Là đầu bấc đèn dầu đã cháy thành than nhưng lại được ngọn lửa nung đỏ lên trông như hoa.sự hao mòn về vật chất.
Hình ảnh so sánh → Nàng tự ví mình như kiếp hoa đèn mỏng manh trước gió và có thể bị dập tắt bất kỳ lúc nào.
Liên hệ mở rộng: Câu ca dao Đèn thương nhớ ai mà đèn không tắt? → Tình yêu, nỗi nhớ nhung của người chinh phụ vẫn luôn thường trực ở đó, vẫn ngự trị trong trái tim của người chinh phụ.
Bóng người
Bóng người chinh phu: là chồng nàng, là đã, đang và sẽ gắn bó với nàng suốt cả cuộc đời.
Bóng người chinh phụ.
Khá thương: thể hiện niềm thương cảm của người chinh phụ dành cho người chồng của mình.
Gà eo óc gáy sương năm trống
Hòe phất phơ rủ bông bốn bên
Khắc giờ đằng đẵng như niên
Mối sầu dằng dặc tựa miền biển xa
Eo óc: tiếng gáy từ xa vang vọng đến
Sương năm trống: trọn cả năm canh
→ Người chinh phụ lắng nghe trọn cả năm canh với nỗi sầu của mình.
Phất phơ: di chuyển chậm rãi như làn gió.
Rủ bóng bốn bên: ủ rũ, buồn bã.
→ Gợi một cảm giác ủ rũ, chán chường.
Khắc giờ đằng đẵng: thời gian dài, không có điểm dừng.
Niên: năm
→ Gợi lên thời gian trôi qua rất chậm chạp: một khắc giờ dài như một năm.
Mối sầu dằng dặc: gợi một khoảng không gian vô cùng, vô tận.
⇒ Gợi lên tâm trạng buồn tủi càng nhiều, không thể vơi đi được. Tâm trạng của nàng bao trùm lên cảnh vật, khiến cảnh vật trở nên buồn bã hơn. Qua đó, người đọc có thể cảm nhận được sự chán chường, ủ rũ, cô đơn, hiu quạnh của người chinh phụ. Đối với nàng, thời gian như dài ra, trôi qua một cách chậm chạp và không có điểm dừng. Một mình nhỏ bé trong khoảng không gian vô cùng lại khiến cho người chinh phụ trở nên cô đơn. Nỗi buồn khổ ấy đã lên đến tột cùng nên mọi hành động của người chinh phụ trở nên gượng gạo hơn bao giờ hết.
Liên hệ mở rộng:
Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ.
(Nguyễn Du)
Hương gượng đốt hồn đà mê mải
Gương gượng soi lệ lại châu chan
Sắt cầm gương gảy ngón đàn
Dây uyên kinh đứt phím loan ngại chùng
Hành động:
Đốt hương
Mê mải: tập trung cao độ.
→ Nàng đốt hương để lòng mình thanh thản, nhẹ nhàng. Nhưng hương thơm của nhang không đủ làm cho người chinh phụ vơi đi nỗi buồn mà lại cuốn tâm trí nàng vào bờ vực cô đơn.
Soi gương: tự nhìn lại chính mình.
Lệ lại châu chan: nàng khóc khi tự đối diện với chính mình. Nàng khóc làm nhòe đi thêm mặt mình trên gương.
→ Soi gương, nàng đối diện với chính bản thân mình lại làm người chinh phụ càng buồn bã hơn trước vẻ tiều tụy của mình.
Gảy đàn: sợ dây uyên đứt, đàn chùng dây.
→ Dấu hiệu cho những điều không may mắn cho những đôi sống xa nhau.
Điệp ngữ gượng: nhấn mạnh sự cố gắng gượng một cách không thoải mái.
→ Hành động chán chường khiến người chinh phụ càng tăng thêm nỗi buồn.
⇒ Tất cả như dồn nén lại, người chinh phụ không thể giải tỏa nôi lòng của mình. Nàng càng cố gượng, nỗi lòng của nàng ngày chất chứa ngày một nhiều hơn.
Lòng này gửi gió đông có tiện
Nghìn vàng xin gửi đến non Yên
Non Yên dù chẳng tới miền
Nhớ chàng thăm thẳm đường lên bằng trời.
Gió đông: gió mùa xuân.
Non Yên: núi Yên Nhiên. → nơi chiến trận ngoài biên ải xa xôi.
Nghìn vàng: lòng thương nhớ của nàng quý giá như nghìn vàng.
→ Mong muốn của người chinh phụ mượn gió xuân gửi đến người chinh phu nơi biên ải xã xôi tấm lòng của mình. Cho dù xa cách nhưng tấm lòng của nàng dành cho chồng vẫn luôn nguyên vẹn, không thay đổi dù cho có bất kì chuyện gì xảy ra.
Hình ảnh non Yên, trời thăm thẳm:
Hình ảnh ước lệ tạo nên khoảng cách, không gian xa cách giữa hai người.
Gợi lên nỗi nhớ đau đáu của người chinh phụ.
⇒ Nỗi nhớ của nàng chưa bao giờ vơi đi mà còn tăng dần theo năm tháng. Và cuối cùng, chúng hóa thành nỗi đau đớn, tuyệt vọng làm tổn thương trái tim nhỏ bé, mong manh của nàng.
Giá trị hiện thực
Phản ánh chế độ phong kiến mục nát. Vì sự tranh quyền, đoạt lợi mà triều đình đã đẩy nhân dân vào cảnh đói khổ, lầm than. Chính những tham vọng quyền lực của các tập đoàn phong kiến đã dẫn đến khói lửa, binh đao, tạo nên một cuộc chiến tranh phi nghĩa gây ra những đau đớn, mất mát to lớn cho nhân dân: không còn cuộc sống hòa bình, ấm no, những người trai trẻ phải ra trận, để lại mẹ già, vợ và con thơ,…
Số phận đầy bi kịch của người phụ nữ trong xã hội phong kiến: Họ là những nạn nhân chịu nhiều đau thương, khổ cực nhất mà lại không có bất kì một tiếng nói nào để bảo vệ quyền lợi cho mình.
Khát khao được sống và có quyền được hưởng hạnh phúc trọn vẹn của những người phụ nữ trong xã hội phong kiến xưa.
Trời xanh thăm thẳm xa vời khôn thấu
Nỗi nhớ chàng đau đáu nào xong
Cảnh buồn người thiết tha lòng
Cành cây sương đượm tiếng trùng mưa phun.
Từ láy thăm thẳm: sự mong nhớ triền miên, tha thiết của người chinh phụ. Nó còn ẩn chứa sự lo lắng, tuyệt vọng khi không nhận được tin tức về người chồng thương yêu của mình.
Sương đượm, mưa phun: tiếng động của cảnh vật cũng như là tiếng lòng nàng.
→ Nàng chia sẻ nỗi buồn của mình với cảnh vật xung quanh. Những tiếng động của cảnh vật như đang thay nàng nói hộ lòng mình: cõi lòng nàng đỡ trở nên giá băng, đã vỡ nát.
⇒ Người phụ nữ sống giày vò trong nỗi nhớ nhung, lo lắng, day dứt. Qua đó, ta cũng thấy được khao khát được hạnh phúc của nàng nói riêng và của những người phụ nữ trong xã hội phong kiến nói chung.
Tổng kết
Nghệ thuật
Bút pháp miêu tả trực tiếp nội tâm nhân vật.
Bút pháp tả cảnh ngụ tình.
Thể thơ song thất lục bát với âm điệu triền miên, buồn thương, da diết.
Nội dung
Đoạn trích là tâm trạng nhớ thương của người chinh phụ. Nàng từ tâm trạng nhớ nhung nhìn ra cảnh vật, rồi từ cảnh vật lại thu về cõi lòng mình. Tất cả gợi ra nỗi nhớ triền miên, dai dẳng ngày một tăng.
Tổng Hợp 50+ Bài Thơ Tình Yêu Buồn Về Mùa Đông Cô Đơn Lạnh Giá
Tổng hợp 50 bài thơ tình yêu buồn về mùa đông cô đơn lạnh giá, dành cho những ai đang chơi vơi, đang lẻ loi trong tình yêu mùa đông. Những vần thơ tình buồn mang tâm trạng càng trở nên sầu não hơn khi được viết vào mùa đông, mùa tuyết rơi, hay vào những khi nhìn ngắm những cơm mưa đông rả rích.
Nội Dung
Top 20 bài thơ tình yêu buồn về mùa đông thể hiện những cảm xúc chơi vơi, mang tâm trạng trong tình yêu. Đó là những cảm xúc chia tay người yêu, thất tình… đọng lại thành những câu thơ tình mùa đông buồn, cô đơn. Những vần thơ tình viết về mùa đông với bao nỗi nhớ, nỗi sầu day dứt đến tê tái.
Tình yêu như ngọn lửa hồng Sẽ luôn sưởi ấm mùa đông lạnh lùng.
Những vần thơ tình mùa đông buồn nhớ anh là những vần thơ tình buồn với thật nhiều cảm xúc, thật nhiều tâm trạng. Đó là nỗi nhớ về một tình yêu đã xa, về một bóng hình chẳng còn là của mình. Những vần thơ tình mùa đông mới và hay nhất gửi đến bạn đọc yêu thơ.
Tác giả: Trần Thị Trúc Mai Thể thơ: Thất ngôn Một thoáng Đông về lạnh thấu xương Mình em thao thức suốt canh trường Hỏi ai còn nhớ người trong mộng Hay đã lãng quên mọi ngả đường Tuyết trắng phủ đầy trong bóng tối Mà cõi lòng em vẫn nặng vương Vẫn đợi người xưa hoài chẳng tới Lạnh thấu tim em suốt canh trường.
Về đi em – lúc bình minh Để anh đón đợi thuyền tình qua sông.
Tác giả: VUHUNGVIET & Thanhthanhkhiet Bấc lạnh theo về tiết chuyển đông. Gối chiếc chăn đơn tủi quần hồng. Mây trôi gió thổi trời lồng lộng. Nắng nhạt mưa đêm đất chẳng nồng. Bến nước thuyên xa lòng mải ngóng. Duyên xưa tình cũ dạ hoài mong. Bao lần mòn mõi vì chờ đợi. Thử hỏi người đi có biết không ? VH Thương một loài hoa Huệ đỏ như hờn bởi tiết đông Cành thân ủ rũ cánh phai hồng Yêu ngày nắng hạ đường duyên thắm Mến buồi trời thu vẻ đẹp nồng Lỗi hẹn hoa buồn nhưng mãi đợi Sai lời nụ héo vẫn còn mong Chờ xuân khởi sắc hong tình muộn Liệu bến tương phùng bắc nhịp không? Thanh Thanh Khiết 20/11/2014
Khi giá rét mưa phùn cùng tràn xuống Bàn tay ai tê cóng nước chạm vào Nhớ thân gầy cha quê nhà chẳng khỏe Giữa gió mùa giữa cái lạnh buốt xương… Ngôi nhà nhỏ núp dưới bóng quê hương Có bụi chuối gió đưa thêm xào xạc Có cánh cửa khép hờ cùng gió bão Đựng niềm vui, tiếng cười nói rộn vang… Khi xa nhà, khi đông lạnh đã sang Con nhớ nhà nhớ ổ rơm ngày ấy Nhớ vòng tay.. mẹ ơi… sao quen thuộc… Giữa mùa đông bỗng thấy ấm lạ lùng…
Bạn đang đọc nội dung bài viết Thơ Tình Mùa Xuân Buồn, Thơ Xuân Cô Đơn Và Lẻ Loi Một Mình trên website Chungemlachiensi.com. Hy vọng một phần nào đó những thông tin mà chúng tôi đã cung cấp là rất hữu ích với bạn. Nếu nội dung bài viết hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!